Tắt Quảng Cáo [X]

Thứ Hai, 9 tháng 5, 2016

Liên Minh Huyền Thoại: Lịch sử ra đời Azir và quá khứ trở mặt của hai người bạn


Cùng với sự kiện mới, chúng ta sẽ hiểu thêm về mối quan hệ giữa hai vị tướng Azir và Xerath, cũng như quá khứ huy hoàng của Shurima
Mới gần đây, để nối tiếp theo sự kiện ở đỉnh Targon hùng vĩ, Riot đã giới thiệu đến cho chúng ta sự kiện sa mạc Shurima với hàng loạt vị tướng tham gia , đồng thời cũng cập nhật 2 câu chuyện ngắn là tiểu sử của 2 vị tướng AzirXerath. Trong khuôn khổ bài viết này, các bạn hãy tìm hiểu về câu chuyện của Azir trước nhé :
azil.jpg
“Shurima từng là ánh hào quang của Runeterra. Ta sẽ tái hiện lại nó.”
Azir là hoàng đế của Shurima từ một thời đại xa xăm, một kẻ kiêu hãnh đứng trên đỉnh của sự bất tử. Thói ngạo mạn đã khiến ngài bị phản bội và sát hại đúng thời khắc đắc thắng nhất, nhưng giờ, hàng thiên niên kỷ sau, ngài đã tái sinh thành Thể Thăng Hoa đầy sức mạnh. Khi thành phố bị chôn vùi trỗi dậy từ lòng cát, Azir tìm cách phục hồi Shurima hưng thịnh trước đây.
Nhiều nghìn năm trước, đế chế Shurima là một đất nước rộng lớn với vô số chư hầu bị đội quân của các chiến binh Thăng Hoa bất bại chinh phục. Được cai trị bởi là một hoàng đế đầy tham vọng và khao khát quyền lực, Shurima là thế lực vĩ đại nhất thời đó; một vùng đất màu mỡ ngập tràn phước lành của mặt trời tỏa sáng từ đĩa vàng khổng lồ trên đỉnh điện thờ giữa trung tâm kinh đô.
Là hoàng tử trẻ và ít được sủng ái nhất, Azir vốn chẳng được định sẽ trở thành vĩ nhân. Ngài không thể lên ngôi khi phía trước còn biết bao anh em khác. Thường thì ngài sẽ nhận một vị trí trong giới tu sĩ hoặc quản lý một tỉnh khỉ ho cò gáy nào đó. Cậu bé cao gầy hiếu học này dành nhiều thời gian nghiền ngẫm trong Đại Thư Viện Nasus hơn là rèn luyện chiến đấu dưới sự hướng dẫn hà khắc của anh hùng Thăng Hoa, Renekton.
Giữa hàng hàng lớp lớp kệ sách, Azir gặp một cậu nô lệ hay lui tới thư viện để tìm những tựa sách ông chủ cậu ta muốn. Nô lệ ở Shurima không được phép có tên, nhưng khi cả hai trở nên thân thiết, Azir phá luật và gọi cậu ta là Xerath, nghĩa là ‘người chia sẻ.’ Ngài chỉ định Xerath – dù rất cẩn trọng không bao giờ gọi tên cậu ta một cách công khai – là nô lệ riêng của mình. Cả hai cùng chia sẻ tình yêu với lịch sử qua việc học hỏi mọi điều có thể về Shurima trong quá khứ và di sản trường tồn của các Thể Thăng Hoa.
Trong chuyến tuần du hàng năm với cha, các anh và Renekton, đoàn của Azir dừng chân nghỉ đêm tại một ốc đảo nổi tiếng. Đôi bạn thân lén ra ngoài để quan sát trời sao và vẽ nên bản đồ thiên văn của riêng mình, bổ sung cho những gì đã nghiên cứu trong Đại Thư Viện. Trong lúc đó, đoàn bị tấn công bởi một đội thích khách do kẻ thù cử đến. Một gã sát thủ tìm thấy hai cậu bé giữa sa mạc. Chút nữa là hắn làm hại đến Azir nếu Xerath không can thiệp bằng một cú húc từ sau lưng. Chớp thời cơ, Azir đâm con dao găm ngập vào người tên ám sát.
Azir nhặt thanh kiếm của kẻ vừa bị hạ lên và chạy như bay về ốc đảo. Đến lúc đó, địch đã bị đánh bại. Renekton tiêu diệt toàn bộ đội thích khách, bảo vệ được hoàng đế, song các anh em của Azir thì không may mắn như vậy. Azir kể cho phụ vương Xerath đã can đảm ra sao và xin ban thưởng, nhưng chỉ hoài công. Trong mắt hoàng đế, Xerath chỉ là một nô lệ hèn mọn chẳng đáng để mắt. Tuy nhiên, Azir thề rằng một ngày ngài và cậu ta sẽ trở thành anh em.
Hoàng đế quay lại kinh đô, nơi cậu bé mười lăm tuổi Azir giờ là người thừa kế. Cha ngài tiến hành một chiến dịch đẫm máu chống lại những kẻ ông tin là đã cử sát thủ đến. Shurima chìm trong nhiều năm hỗn loạn và tàn sát khi đấng chí tôn tìm cách báo thù bất kỳ ai bị nghi là bội phản. Dù được kế vị ngai vàng, sinh mạng Azir vẫn như chỉ mành treo chuông. Phụ hoàng căm ghét ngài – ông ước gì ngài chết thay cho các anh em – và hoàng hậu thì vẫn còn có thể hạ sinh hoàng tử.
Azir luyện tập cách chiến đấu, bởi cuộc tấn công trên ốc đảo đã cho thấy kiến thức ít ỏi của ngài về môn nghệ thuật chết chóc này. Renekton lãnh trách nhiệm dạy dỗ thái tử, nhờ đó, Azir học được cách sử dụng kiếm giáo, chỉ huy chiến binh, và đọc cục diện trận chiến. Xerath, người duy nhất được Azir tin tưởng, cũng dần thăng cấp thành cánh tay phải của ngài. Cậu ta được giao nhiệm vụ tìm kiếm tri thức ở bất kỳ nơi nào có thể.
Năm tháng trôi qua, hoàng hậu vẫn không thể sinh con: tất cả đều chết trước khi kịp chào đời. Cũng chừng đó thời gian, Azir được tương đối an toàn. Trong triều lan truyền tin đồn về một lời nguyền và sự dính líu của người thừa kế trẻ tuổi đến nó. Azir tuyên bố mình trong sạch và hành quyết vài kẻ dám công khai cáo buộc ngài.
Cuối cùng, hoàng hậu cũng hạ sinh một bé trai kháu khỉnh, nhưng ngay trong đêm ấy, một cơn bão khủng khiếp đã ập đến. Phòng của hoàng hậu bị những tia sét giáng xuống hết lần này đến lần khác, khiến cả bà lẫn đứa trẻ mới sinh đều thiệt mạng trong đám cháy. Hoàng đế phát điên vì đau buồn và tự sát khi nghe tin, song rất nhanh đã có lời đồn đại rằng xác ông cùng cận vệ được tìm thấy trên sàn cung điện, chẳng còn gì ngoài những bộ xương cháy đen.
Azir bị sốc trước cái chết của họ, nhưng đế chế không thể một ngày vô chủ. Với Xerath phò tá, ngài lên nắm quyền kiểm soát Shurima. Suốt thập kỷ tiếp theo, ngài mở rộng biên cương và trị vì bằng bàn tay khắc nghiệt mà công chính. Ngài thực hiện cải cách nhằm nâng cao đời sống nô lệ và bí mật xây dựng kế hoạch lật đổ truyền thống ngàn năm để trả tự do cho tất cả họ. Ngài không tiết lộ dự định của mình với bất kỳ ai, kể cả Xerath, bởi những rắc rối trong chế độ chiếm nô có thể trở thành nguyên nhân mối bất hòa giữa hai người. Đế chế được dựng lên trên lưng nô lệ, và nhiều đại gia tộc phụ thuộc vào việc bóc lột nô lệ để đạt được của cải và quyền lực. Những thể chế thâm căn cố đế này không thể bị xóa bỏ trong một đêm, Azir cần thời gian để kế hoạch của ngài được thấm nhuần rộng khắp. Dù rất muốn gọi Xerath là anh em, ngài không thể làm thế đến khi tất cả nô lệ trên Shurima thoát khỏi xiềng xích.
Xerath không ngừng bảo vệ bạn mình khỏi các đối thủ chính trị và dẫn dắt đế chế phát triển. Azir kết hôn và trở thành cha của nhiều đứa trẻ. Xerath mở ra trước mắt ngài viễn cảnh về một đất nước hùng cường mà thế giới chưa từng biết đến. Tuy nhiên, để đạt đến đỉnh cao đó, Xerath đã thuyết phục Azir ngài cần phải trở thành một thực thể bất khả chiến bại, một vị thần giữa loài người – một Thể Thăng Hoa.
Khi vương quốc đã hưng vượng tới tột cùng, Azir tuyên bố rằng ngài sẽ tiến hành nghi thức Thăng Hoa, rằng đã đến lúc ngài có được một vị trí bên cạnh Nasus và Renekton và các bậc tiền bối. Nhiều người phản đối quyết định này; nghi thức Thăng Hoa cực kỳ nguy hiểm và chỉ dành cho những ai đã sắp xa lìa trần thế, những ai đã dâng hiến sinh mạng cho Shurima và tháng năm phục vụ của họ sẽ được Thăng Hoa vinh danh. Các Tư Tế Mặt Trời mới là người chỉ thị xem ai được Thăng Hoa ban phước, chứ không phải là cuồng vọng của một hoàng đế. Không ai can gián được Azir, bởi lòng tự kiêu của ngài quá cao, và ngài đàn áp tất cả.
Ngày nghi thức diễn ra cuối cùng đã đến. Azir tiến bước về phía Đài Thăng Hoa, được hàng nghìn chiến binh và hàng vạn thần dân vây quanh. Anh em Renekton và Nasus vắng mặt, Xerath cử họ đi giải quyết một hiểm họa đang chực chờ trỗi dậy, nhưng Azir không quay lưng lại với định mệnh vĩ đại kia. Ngài trèo lên đĩa vàng khổng lồ trên đỉnh điện thờ ở trung tâm thành phố. Đúng thời khắc các Tư Tế Mặt Trời bắt đầu cử hành nghi thức, ngài hướng về phía Xerath và trả tự do cho anh ta. Không, không chỉ anh ta, mà là tất cả nô lệ…
Xerath sững sờ không nói nên lời, nhưng Azir vẫn chưa xong việc. Ngài ôm lấy Xerath và gọi anh ta là anh em muôn đời của mình, như đã hứa nhiều năm trước. Azir quay đi khi nghi thức kêu gọi sức mạnh khủng khiếp của mặt trời bắt đầu. Azir không biết được rằng Xerath không chỉ nghiên cứu lịch sử và triết học trong hành trình kiếm tìm tri thức. Hắn đã học ma thuật hắc ám, nuôi dưỡng khao khát tự do lớn dần thành hận thù cháy bỏng.
Khi nghi thức đã đạt đến đỉnh điểm, người nô lệ cũ phóng thích sức mạnh, hất văng Azir khỏi Đĩa Mặt Trời. Không có vòng tròn cổ ngữ bảo vệ, Azir bị hỏa nhật nuốt chửng trong lúc Xerath thế chỗ ngài. Ánh sáng làm Xerath ngập tràn sức mạnh, và hắn gầm lên khi cơ thể phàm trần bắt đầu biến đổi.
Như ma thuật của nghi thức vốn không dành cho Xerath, và nguồn năng lượng hùng mạnh kia không thể đổi hướng mà không gây hậu quả nghiêm trọng. Sức mạnh của nghi thức Thăng Hoa bùng nổ, tàn phá Shurima. Dân cư bị cháy thành tro, những cung điện sụp xuống thành đống đổ nát, và cát sa mạc nổi lên nuốt lấy thành phố. Đĩa Mặt Trời, thứ đã mất hàng thế kỉ để dựng nên nay tiêu biến trong khoảnh khắc bởi tham vọng của một người và thù hận đặt nhầm chỗ của một người khác. Tất cả những gì còn lại là tàn tích của kinh đô huy hoàng và vọng âm của những tiếng người dân gào thét lẫn trong gió đêm.
Azir không thấy gì cả. Với ngài, tất cả là hư vô. Ký ức cuối cùng chỉ có lửa và đau đớn; ngài không biết chuyện gì đã khiến ngài rơi khỏi đỉnh điện thờ, càng không biết chuyện gì đã xảy ra với đế chế của ngài. Ngài lạc lối trong sự quên lãng vô tận cho đến khi, hàng ngàn năm sau khi Shurima sụp đổ, dòng máu hậu duệ cuối cùng của ngài nhỏ vào tàn tích của điện thờ và hồi sinh ngài. Azir sống lại, nhưng vẫn chưa hoàn thiện; thân thể này chỉ là một đám bụi hình người, được níu giữ bởi ý chí bất khuất.
Dần dần lấy lại sức mạnh, Azir loạng choạng bước ra khỏi đống đổ nát và đi ngang qua thi thể một phụ nữ với lưỡi dao phản trắc cắm sau lưng. Ngài không biết cô ta, nhưng những đường nét đó gợi lại về mối quan hệ huyết thống. Ngài quên hết mọi suy nghĩ về đế chế và quyền lực khi bế cô con gái của Shurima đến Ốc Đảo Bình Minh. Nơi này đã trống rỗng và khô cằn, nhưng mỗi nơi Azir đặt chân đến, nước ngọt bắt đầu đong đầy bình nguyên đá. Azir đặt cô ta vào giữa dòng nước phục sinh. Khi máu được rửa trôi, chỉ còn lại vết sẹo mờ ở nơi lưỡi dao đã xuyên qua.
Nhờ hành động quên mình đó, ma thuật Shurima đã tái tạo Azir, biến ngài trở thành Thể Thăng Hoa ngài hằng mong mỏi. Hào quang mặt trời bất diệt rót xuống, cho ngài sức mạnh điều khiển cát. Azir nhấc tay, thành phố rũ bụi trỗi dậy từ lòng cát. Đĩa Mặt Trời lại xuất hiện trên bầu trời, và dòng nước chữa lành bệnh tật từng chảy giữa chân điện thờ lại được thấy ánh sáng.
Azir leo lên từng bậc thang của điện thờ mặt trời vừa dựng nên, ngài lệnh cho gió sa mạc tái hiện thời khắc cuối cùng của thành phố. Azir kinh hoàng khi thấy những bóng ma tạo thành từ cát kể lại hành động bội phản của Xerath. Gia đình bị sát hại, đế chế bị sụp đổ và sức mạnh bị đánh cắp. Đến bây giờ, cả thiên niên kỷ sau, ngài mới hiểu nổi hận thù sâu sắc trong lòng người bạn và đồng minh cũ. Với quyền năng của một Thể Thăng Hoa, Azir cảm thấy sự hiện diện của Xerath đâu đó ngoài kia và triệu hồi một đạo quân cát diễu hành bên cạnh. Khi ánh nắng chiếu sáng Đĩa Mặt Trời phía trên, Azir tuyên thệ.
Ta sẽ lấy lại đất đai và tất cả những gì thuộc về ta!
Trỗi Dậy
azil2.jpg

Azir rảo bước trên Con Đường Đế Vương lát bằng vàng ròng. Những bức tượng khôi vĩ của các cựu vương – những vị tổ tiên – dõi theo ngài.
Những tia sáng chập chờn mờ ảo của buổi chớm rạng đông thẩm thấu khắp thành phố. Những vì sao lấp lánh nhất vẫn còn đang tỏa sáng lung linh trên bầu trời, dẫu rằng sớm thôi, chúng sẽ bị vầng mặt trời sắp trỗi dậy làm lu mờ hoàn toàn. Bầu trời đêm không giống như trong kí ức của Azir, vật đã đổi, sao đã dời. Cả thiên niên kỉ đã trôi qua.
Chiếc quyền trượng nặng trĩu nện lên mặt đất thành từng hồi hòa nhịp cùng mỗi bước chân của Azir, âm thanh cô độc ấy cứ vang vọng mãi trên khắp các nẻo đường thủ đô hiu quạnh.
Lần gần nhất khi ngài bước trên con đường này, 10.000 vệ binh thiện chiến đầy kiêu hãnh hộ giá ngài trong tiếng hoan hô vang trời của đám đông. Sự huy hoàng đó lí ra đã phải dâng lên đến tột đỉnh – nếu như nó không bị đánh cắp khỏi ngài.
Giờ đây thành phố thật hoang vắng và điêu tàn. Nhân dân của ngài hiện ở chốn nao?
Bằng một cử chỉ dứt khoát, Azir lệnh cho những đụn cát bên đường trỗi dậy, hóa thành các bức tượng sống động. Quá khứ sẽ được tái hiện ngay chốn này, đã từng là hình ảnh của một Shurima huy hoàng.
Những bức tượng cát dõi mắt về phía xa và cúi đầu trước chiếc Đĩa Mặt Trời khổng lồ nằm trên Bệ Đài Thăng Hoa khoảng nửa dặm. Nó vẫn lơ lửng tại đấy như một minh chứng về sự hùng mạnh và huy hoàng của vương triều thuộc quyền Azir, dẫu rằng chẳng còn ai để thưởng thức nó. Cô gái tộc nhân Shurima, hậu duệ của Azir, người đánh thức ngài dậy, đã biến mất. Ngài cảm nhận được sự tồn tại của cô gái đâu đó ngoài kia trong sa mạc. Huyết quản kết nối họ với nhau.
Khi Azir tiếp tục rảo bước trên Con Đường Đế Vương, những bức tượng cát đóng vai nhân dân tụ tập quanh Đĩa Mặt Trời, khuôn mặt tươi vui của họ nhanh chóng hóa thành khiếp hãi. Miệng gào to những tiếng thét câm lặng. Họ bỏ chạy, loạng choạng và gục ngã. Azir chứng kiến những khoảnh khắc cuối cùng của họ trong trầm lặng tĩnh mịch.
Họ bị xóa sổ bởi một làn sóng năng lượng vô hình, và tất cả tro tàn đều cuốn theo chiều gió. Sai lầm nào trong nghi thức Thăng Hoa đã dẫn tới thảm họa này?
Azir thu hẹp sự chú ý của mình lại. Những bước chân dần trở nên quả quyết hơn. Ngài tiến đến những nấc đầu tiên của chiếc Thang Thăng Hoa rồi bắt đầu leo lên, sải chân năm bậc một lần.
Chỉ những quân lính tín cẩn, các tế tư, và dòng dõi hoàng gia mới được quyền đặt chân lên chiếc Thang. Các phiên bản tượng cát sắm những vai kể trên xếp hàng theo chân ngài, mặt ngước lên nhăn nhó và gào lên trong câm lặng trước khi bị gió cuốn phăng đi mất.
Ngài chạy, sải chân trên các nấc thang nhanh hơn tất thảy, vuốt chân cắm phập vào những viên đá, tạo nên các vết xước chẳng lẫn vào đâu được. Những bức tượng cát liên tiếp trỗi dậy rồi lại biến mất hai bên người ngài trong suốt hành trình leo thang.
Ngài đã đến đỉnh. Tại đó ngài trông thấy những người quan khán cuối cùng: các phụ tá thân cận nhất, các cố vấn, các tư tế tối cao. Gia đình của ngài.
Azir khuỵu ngã. Gia đình ngài ở ngay phía trước, được khắc họa sống động đến từng chi tiết một cách đau lòng. Hoàng hậu đang hoài thai tay nắm chặt nàng công chúa bé nhỏ nhút nhát. Chàng hoàng tử đứng nghiêm nghị cạnh bên, chẳng mấy chốc nữa sẽ đến tuổi trưởng thành.
Điếng người, Azir nhìn thấy những thay đổi trong biểu cảm của họ. Dẫu biết rõ điều gì sẽ xảy ra, ngài không thể nào quay đi. Nàng công chúa giấu mặt sau chiếc váy của hoàng hậu; chàng hoàng tử trờ tay đến thanh gươm, gầm lên bằng hết sức bình sinh. Hoàng hậu… đôi mắt nàng mở trân trối ánh lên vẻ sầu muộn và tuyệt vọng.
Thảm họa vô hình biến tất cả thành hư không.
Quá đỗi đớn đau, nhưng nào có giọt nước mắt lăn trên bờ mi Azir. Thể Thăng Hoa đã tước đi mãi mãi quyền được thương tiếc khỏi ngài. Trái tim trĩu nặng, ngài cố ép mình đứng dậy. Câu hỏi vẫn chưa có lời đáp, làm sao hậu duệ của ngài vẫn tồn tại.
Đợt tái hiện cuối cùng tiếp nối.
Ngài tiến tới, chững lại một bước dưới Bệ Đài, và tập trung vào đoạn kết của vở diễn, tái hiện lại dưới hình hài của cát.
Ngài nhìn thấy chính mình, trong hình hài nhân loại, bay trên không trung bên dưới Đĩa Mặt Trời, tay trải dài hai bên ưỡn ngực về phía trước. Ngài vẫn còn nhớ khoảnh khắc này. Năng lượng cuồn cuộn chảy bên trong, hòa trộn thể xác và lấp đầy cả người ngài với sức mạnh thần thánh.
Một bức tượng cát mới được định hình. Vị pháp sư, trợ tá tín cẩn nhất của ngài, Xerath.
Người bạn đó thốt lên một hơi lặng. Azir nhìn chính bản thân mình vỡ tan thành từng mẩu cát nhỏ
“Xerath,” Azir thở ra.
Biểu cảm của kẻ phản bội thật bất định, nhưng tất cả những gì Azir thấy là khuôn mặt của một tên sát nhân.
Sự căm hờn đó bắt nguồn từ đâu? Azir chẳng bao giờ có thể ngờ tới.
Hình hài bằng cát của Xerath bay cao lên trong không trung nơi các nguồn năng lượng của Đĩa Mặt Trời hội tụ. Hàng toán các vệ binh thiện chiến nhất lao hết tốc lực về phía hắn, nhưng tất cả đã quá trễ.
Một cơn sóng chấn động khủng khiếp lan tỏa khắp muôn nơi, phân hủy cảnh tượng tối hậu của Shurima. Azir đứng một mình mình cô quạnh trong những âm vang tàn dư của quá khứ.
Đây là điều đã giết chết nhân dân của ngài.
Azir quay mình, vừa lúc những tia nắng đầu tiên của một bình minh mới chiếu rọi trên đỉnh của chiếc Đĩa Mặt Trời. Ngài đã thấy đủ rồi. Biến thể bằng cát của Xerath sụp đổ đằng sau ngài.
Ánh bình minh phản chiếu lộng lẫy trên lớp giáp hoàng kim của Azir. Ngay khoảnh khắc đó, ngài biết rằng tên phản bội vẫn còn sống. Ngài có thể cảm nhận được sự tồn tại của gã pháp sư trong từng hơi thở.
Azir giơ tay lên cao, và một đội quân những binh sĩ thiện chiến trỗi dậy từ hàng tấn cát bên dưới Thang Thăng Hoa.
“Xerath,” ngài cất lời, giọng nói chất chứa cơn thịnh nộ. “Tội ác của ngươi sẽ phải bị trừng trị.”

>>> Blank: 'Tôi không dám xem báo chí mấy ngày nay vì sợ tôi sẽ có trong đó"
Let's block ads! (Why?)
tylebongda Web Developer

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét